Thursday, June 5, 2014

6.5.14

Một buổi chiều hụt hẫng. Lòng trống đến lạ. Trống như chiếc ghế trước mặt không người ngồi.

Hẫng khi nhận ra những điều mình tưởng tượng bấy lâu đều không có. Hẫng khi đối diện với sự thật. Chỉ muốn nằm xuống và nhắm mắt lại. Không bao giờ tỉnh giấc nữa.

Tưởng đã quen với cô đơn, nhưng giờ đây lại chới với. Giá có một bàn tay ai đó kéo mình ra khỏi cái cảm xúc lúc này. Dù đã dặn lòng rằng mình không phải là kẻ bị tổn thương. Nhưng trái tim bên trái yếu đuối, bị bóp nghẹt mỗi lần nhớ đến anh.

Liệu nó sẽ chạy lại ôm anh và khóc oà như trẻ con khi trông thấy anh trở về?


Trái tim mệt mỏi. Cuộc sống mệt mỏi. Chỉ muốn thả rơi tất cả như tôi đã làm rơi chiếc cốc thuỷ tinh. Để tất cả vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Và tôi sẽ tự do. Con tim sẽ thôi nhung nhớ.


Thèm được lênh đênh trên biển một mình lúc này. Để mặc những con sóng sẽ cuốn trôi tôi đi đâu.

No comments:

Post a Comment