Friday, June 20, 2014

Đêm Hè












Đêm hè ẩm và nóng. Tĩnh lặng đến sợ. Rít một điếu thuốc, nuốt vào bao tử, rồi nhẹ nhàng thở ra những làn khói trắng từ nơi cánh mũi. Khói đắng, đọng ứ ở cổ. Nhìn những làn khói lặng lẽ tan dần trong không trung mà thèm khát cái nỗi cô đơn cũng nhẹ tênh và biến mất như thế. 

24 tuổi. Tôi sẽ sống mãi như một lãng tử đến khi nào? 

Tôi lại nhớ về chàng trai đến bắt chuyện với mình trong khuôn viên trường cách đây 5 năm. Chắc hẳn anh đã lấy hết can đảm để làm như thế. Tôi không tiếc nuối gì cả. Có lẽ, vì không có định mệnh. 

Định mệnh của tôi là Houston. Những cơn mưa ở Houston cuốn tôi về những kỷ niệm ở Sài Gòn. Houston quen thuộc đến rùng mình. Nó gợi lại những cảm xúc quen mà một thời tôi đã từng có. Đó là khi tôi khóc vì một người con trai.

Houston cho tôi gặp anh. Định mệnh đã tiến chúng tôi đến gần nhau như thế. Không phải vì Châu thì tôi sẽ không bao giờ biết Hùng. Và nếu không biết Hùng, tôi sẽ chẳng bao giờ gặp anh trong đêm hôm ấy. Cả Châu, Hùng và anh đều không biết nhau. Tôi cười vào sự tình cờ đến ngạc nhiên như thế. 

Định mệnh tiếp theo mà vũ trụ đã dành cho tôi sẽ là gì? Một chàng trai lãng tử cho đến tuổi 30 ư? Tôi sẽ đi. Xa. Thật xa. Để trốn cái cảm xúc của thực tại. Trốn tránh nỗi cô đơn. Và trốn luôn cả anh...

***

Điếu thuốc tàn. Đêm càng thêm tĩnh lặng. 

No comments:

Post a Comment