Tuesday, June 24, 2014

Đau

Tại sao con người càng lớn thì càng biết đau nhiều hơn?

Tôi thường nhớ về tuổi thơ, đi bộ trên bức tường rào cao chừng nửa mét trước sân nhà nội, rồi bị vấp ngã, trầy hết cả bắp chân. Đau rát nhất là khi ba bắt đi tắm, nước ấm chạm vào vết thương, lúc ấy, cứ nghĩ thế là đau lắm rồi.

Lớn lên một chút thì bị một vết trầy khác ở khuỷu tay. Vết thương bị nhiễm trùng, bị sưng mủ. Tôi bị hành sốt và bác sỹ bắt phải tháo cái lớp máu đã khô ra, và sát trùng vết thương lại. Ba tôi nắm giữ hai cánh tay, mẹ tôi gạy cái lớp máu đã đóng mày ấy, tôi la hét trong đau đớn.

Lớn thêm một chút nữa thì cái chân bị gãy, cái tay bị gãy. Đau nhất là lúc bác sỹ nắn xương lại. Mặt tôi tái xanh vì sợ.

Những cái đau thể chất dần dần nhẹ nhàng đi khi trưởng thành, nhưng sau đó, tôi nhận ra cái đau rát trong lòng mới là cái đau kinh khủng nhất của người lớn. Đau khi tình cảm bị chối bỏ. Đau khi bị bỏ rơi. Đau khi tình yêu tan vỡ.

Trái tim gần đây bị bóp nghẹt. Tôi khó thở. Cảm xúc nghẹn đắng ở cổ khi những dòng suy nghĩ cứ luẩn quẩn rồi rơi vào một ngõ cụt. Người ta bảo, cái say nắng thường chỉ kéo dài 4 tháng, nhưng nếu hơn, thì bạn đã yêu. Đã gần 2 năm rồi. Tôi yêu anh.

Nước mắt cứ lặng lẽ rơi chậm xuống gối. Nằm trên giường mà chỉ muốn cơ thể tan rã cả ra. Tôi đau.

Anh trở về chính là lúc tôi đau nhất. Vì sự thật càng rõ ràng hơn. Anh lạnh lùng đến phát sợ. Anh đã quên, quên mất có thằng nhóc khờ khạo đang chờ đợi, quên mất cái lần nó ôm chặt lấy anh và khóc oà cái ngày anh ra đi.

"Đau thì cũng chỉ là đau. Nó biết có những thứ còn đáng sợ hơn nỗi đau, khi người ta không còn cảm giác gì nữa."

Tôi sẽ tặng cho mình một vết thương vào dịp sinh nhật thứ 24, để nhớ, để mạnh mẽ hơn...

No comments:

Post a Comment