Friday, July 25, 2014

Rơi

Đầu tháng 7, gặp lại anh.

Anh dửng dưng, lạnh lẽo, đối nghịch với cái vẻ mừng rỡ đến phát tội của nó. Ngay lúc ấy, nó tin rằng, tất cả đã chấm hết, đã biến mất vào cõi vô hình. Nằm trên giường, những cái ôm cho có lệ. Anh không còn nồng nàn như ngày nào. Gió của vùng viễn Đông đã cuốn anh đi mất.

Cái thứ mà nó gìn giữ cẩn thận bấy lâu bắt buộc phải thả rơi. Và nó đã để chúng rơi, vỡ tan, những mảnh vỡ ghim sâu vào tim, đau đến từng tế bào trên cơ thể.

Sinh nhật thứ 24 là sinh nhật buồn. Sinh nhật có anh, có những men say nồng, có hơi ấm từ lồng ngực mà bờ vai nhỏ bé của nó có thể nằm gọn trong đó. Sinh nhật có những sự tưởng tượng, có màu hồng viễn vông, để khi tỉnh giấc như lúc này, nhận ra nó đã mất anh từ khi nào.

Trái tim thuỷ tinh của nó đã vỡ. Lượm lặt lại để cứu chính bản thân mình. Vết thương bắt buộc cần thời gian để lành. Vết thương càng lớn, sẹo càng sâu.


Tháng 7 buồn, tháng 7 đau. Tháng 7 rơi tỏm xuống hố sâu.


Một mình với nỗi quyết tâm cần đứng lên và mạnh mẽ.

Tuesday, June 24, 2014

Đau

Tại sao con người càng lớn thì càng biết đau nhiều hơn?

Tôi thường nhớ về tuổi thơ, đi bộ trên bức tường rào cao chừng nửa mét trước sân nhà nội, rồi bị vấp ngã, trầy hết cả bắp chân. Đau rát nhất là khi ba bắt đi tắm, nước ấm chạm vào vết thương, lúc ấy, cứ nghĩ thế là đau lắm rồi.

Lớn lên một chút thì bị một vết trầy khác ở khuỷu tay. Vết thương bị nhiễm trùng, bị sưng mủ. Tôi bị hành sốt và bác sỹ bắt phải tháo cái lớp máu đã khô ra, và sát trùng vết thương lại. Ba tôi nắm giữ hai cánh tay, mẹ tôi gạy cái lớp máu đã đóng mày ấy, tôi la hét trong đau đớn.

Lớn thêm một chút nữa thì cái chân bị gãy, cái tay bị gãy. Đau nhất là lúc bác sỹ nắn xương lại. Mặt tôi tái xanh vì sợ.

Những cái đau thể chất dần dần nhẹ nhàng đi khi trưởng thành, nhưng sau đó, tôi nhận ra cái đau rát trong lòng mới là cái đau kinh khủng nhất của người lớn. Đau khi tình cảm bị chối bỏ. Đau khi bị bỏ rơi. Đau khi tình yêu tan vỡ.

Trái tim gần đây bị bóp nghẹt. Tôi khó thở. Cảm xúc nghẹn đắng ở cổ khi những dòng suy nghĩ cứ luẩn quẩn rồi rơi vào một ngõ cụt. Người ta bảo, cái say nắng thường chỉ kéo dài 4 tháng, nhưng nếu hơn, thì bạn đã yêu. Đã gần 2 năm rồi. Tôi yêu anh.

Nước mắt cứ lặng lẽ rơi chậm xuống gối. Nằm trên giường mà chỉ muốn cơ thể tan rã cả ra. Tôi đau.

Anh trở về chính là lúc tôi đau nhất. Vì sự thật càng rõ ràng hơn. Anh lạnh lùng đến phát sợ. Anh đã quên, quên mất có thằng nhóc khờ khạo đang chờ đợi, quên mất cái lần nó ôm chặt lấy anh và khóc oà cái ngày anh ra đi.

"Đau thì cũng chỉ là đau. Nó biết có những thứ còn đáng sợ hơn nỗi đau, khi người ta không còn cảm giác gì nữa."

Tôi sẽ tặng cho mình một vết thương vào dịp sinh nhật thứ 24, để nhớ, để mạnh mẽ hơn...

Sunday, June 22, 2014

Linh Cảm

Có lẽ mưa từ sáng sớm. Sau cơn say mèm đêm qua thì sáng nay bị đánh thức bởi cơn mưa rả rích. Bầu trời buồn cả một ngày. 

Tôi thường không tin vào linh cảm của chính mình. Những linh cảm ấy hầu hết đều xuất phát từ những giây phút xúc động cực mạnh. Cơn mưa sáng và bầu trời xám hôm nay cho tôi một linh cảm lạ. Anh đã trở về. 

Anh thực sự đã trở về. Có lẽ đã được vài ngày. Anh không thông báo gì cả. Chỉ lẳng lặng, và quên. 

Tôi ước gì mình có thể tan vào không trung, và biến mất. Sự tồn tại của chính mình không còn nữa. Không còn hạnh phúc, không còn nỗi đau. 

Friday, June 20, 2014

Đêm Hè












Đêm hè ẩm và nóng. Tĩnh lặng đến sợ. Rít một điếu thuốc, nuốt vào bao tử, rồi nhẹ nhàng thở ra những làn khói trắng từ nơi cánh mũi. Khói đắng, đọng ứ ở cổ. Nhìn những làn khói lặng lẽ tan dần trong không trung mà thèm khát cái nỗi cô đơn cũng nhẹ tênh và biến mất như thế. 

24 tuổi. Tôi sẽ sống mãi như một lãng tử đến khi nào? 

Tôi lại nhớ về chàng trai đến bắt chuyện với mình trong khuôn viên trường cách đây 5 năm. Chắc hẳn anh đã lấy hết can đảm để làm như thế. Tôi không tiếc nuối gì cả. Có lẽ, vì không có định mệnh. 

Định mệnh của tôi là Houston. Những cơn mưa ở Houston cuốn tôi về những kỷ niệm ở Sài Gòn. Houston quen thuộc đến rùng mình. Nó gợi lại những cảm xúc quen mà một thời tôi đã từng có. Đó là khi tôi khóc vì một người con trai.

Houston cho tôi gặp anh. Định mệnh đã tiến chúng tôi đến gần nhau như thế. Không phải vì Châu thì tôi sẽ không bao giờ biết Hùng. Và nếu không biết Hùng, tôi sẽ chẳng bao giờ gặp anh trong đêm hôm ấy. Cả Châu, Hùng và anh đều không biết nhau. Tôi cười vào sự tình cờ đến ngạc nhiên như thế. 

Định mệnh tiếp theo mà vũ trụ đã dành cho tôi sẽ là gì? Một chàng trai lãng tử cho đến tuổi 30 ư? Tôi sẽ đi. Xa. Thật xa. Để trốn cái cảm xúc của thực tại. Trốn tránh nỗi cô đơn. Và trốn luôn cả anh...

***

Điếu thuốc tàn. Đêm càng thêm tĩnh lặng. 

Thursday, June 12, 2014

Bão Mùa Hè 2














Bầu trời xám xịt. Bão gầm gừ ngoài cửa sổ. 

Nó sợ bão. Bão xé toạc cái thứ mạnh mẽ giả tạo của nó bấy lâu, để lộ ra một đứa yếu đuối đến cùng cực. Nó lại thèm được chui vào lòng anh, và nằm gọn trong đó. Đêm qua mơ thấy anh, anh nắm tay nó thật chặt. Tỉnh giấc thì chỉ một mình trong bóng tối. Nó chỉ muốn khóc oà, tại sao giấc mơ lại ngắn đến thế. 


Nó biết nó không thể giữ chặt anh mãi. Một ngày nào đó nó sẽ tuột mất anh. Sự lạnh lùng của anh ngay lúc này càng làm nó sợ hơn tất cả. Đáng sợ hơn cả trận bão ngoài kia. Anh không còn hứng thú nói chuyện với nó nữa. Trong suốt hơn 7 tháng trời không gặp nhau, nó nhớ anh mỗi ngày, thèm được nói chuyện với anh mỗi ngày.


Anh ở xa, thật xa. Không biết anh có nhớ nó đã ôm chầm lấy anh và khóc vào buổi sáng cuối cùng hôm ấy. Giờ đây, anh đã, đang gặp và làm quen với rất nhiều con người mới ở phương trời xa lạ. Có lẽ, anh chẳng biết có một thằng nhóc ngốc nghếch đang chờ đợi anh ở thành phố này. 


Chạy ào ra cơn bão. Bão mùa hè ấm, ướt sũng cơ thể. Bầu trời lại gầm gừ ở trên đầu. 


Sunday, June 8, 2014

Bão Mùa Hè














Mưa chưa kịp ướt con đường nhựa thì nắng đã lên. Tự nhiên thèm một trận mưa lớn, để được nằm yên trong vòng tay anh. Ơ, nhưng.anh.có.đang.ở.đây.đâu!

Houston cuối xuân năm ngoái có trận mưa to, ngập hết cả freeway. Chỉ nhớ khi vừa đến nhà anh thì mưa ầm ầm đổ tới. Bên ngoài gió thổi mạnh, điện thoại liên tục báo những tin khẩn cấp về trận bão. Em nằm yên trong vòng tay anh, mặc gió, mặc bão ngoài kia có lớn như thế nào. 

Em thích cái cảm giác mỗi khi chui vào lòng anh như thế. Anh cho em cảm giác an toàn mà em luôn tìm kiếm. Nhưng có lẽ em phải lớn, trở thành chàng trai của thế giới, để thôi dựa dẫm vào sự mạnh mẽ của anh. Bởi những gì em tưởng tượng ra như một bong bóng xà phòng, nó có thể vỡ tung bất cứ khi nào, một cách dễ dàng nhất.

Anh giờ đây ở bờ bên kia của Thái Bình Dương. Nếu có bão, em phải một mình chống chọi với nó. Có lẽ, nó sẽ nuốt chửng em một cách dễ dàng. Em sợ bão như em sợ mất anh. Anh trở về chứ? 

Thursday, June 5, 2014

6.5.14

Một buổi chiều hụt hẫng. Lòng trống đến lạ. Trống như chiếc ghế trước mặt không người ngồi.

Hẫng khi nhận ra những điều mình tưởng tượng bấy lâu đều không có. Hẫng khi đối diện với sự thật. Chỉ muốn nằm xuống và nhắm mắt lại. Không bao giờ tỉnh giấc nữa.

Tưởng đã quen với cô đơn, nhưng giờ đây lại chới với. Giá có một bàn tay ai đó kéo mình ra khỏi cái cảm xúc lúc này. Dù đã dặn lòng rằng mình không phải là kẻ bị tổn thương. Nhưng trái tim bên trái yếu đuối, bị bóp nghẹt mỗi lần nhớ đến anh.

Liệu nó sẽ chạy lại ôm anh và khóc oà như trẻ con khi trông thấy anh trở về?


Trái tim mệt mỏi. Cuộc sống mệt mỏi. Chỉ muốn thả rơi tất cả như tôi đã làm rơi chiếc cốc thuỷ tinh. Để tất cả vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Và tôi sẽ tự do. Con tim sẽ thôi nhung nhớ.


Thèm được lênh đênh trên biển một mình lúc này. Để mặc những con sóng sẽ cuốn trôi tôi đi đâu.